Việc linh mục thay mặt Thiên Chúa tha tội có phù hợp với ý muốn Thiên Chúa không?
Tỉnh Sơn Đông Khiêm Ty
Kể từ khi trở thành tín đồ Thiên Chúa Giáo, tôi thường trông thấy giám mục, linh mục mặc một bộ đồ thánh màu trắng, cử hành thánh lễ cho các giáo hữu. Giáo hữu nào phạm phải tội lỗi thì sẽ quỳ trước mặt linh mục, kể lại một lần tội lỗi cho linh mục nghe, linh mục sẽ đại diện cho Thiên Chúa tiến hành đọc kinh rửa tội, ân xá tội cho các giáo hữu. Tôi không kìm được mà sinh lòng kính trọng dành cho các giám mục và linh mục, mỗi khi phạm lỗi, tôi vội vã chạy đi tìm linh mục xưng tội, đem toàn bộ hy vọng đến vương quốc thiên đàng ủy thác lên vai của linh mục. Có một lần, có một nhà thờ lớn tổ chức lễ Phục Sinh, lúc đó có đến sáu nghìn giáo hữu quỳ ngay ngắn trước mặt linh mục, mong linh mục ban phước, trông thấy cảnh tượng hoành tráng ấy, tôi lại càng kính nể linh mục hơn, lòng nghĩ: muốn lên được thiên quốc phải trông cậy và giám mục và linh mục, họ chính là những người dẫn lối của tôi.
Một ngày nọ, tôi gặp lại anh Trình đã làm công tác bên ngoài nhiều năm, anh ấy thế mà lại nói với tôi rằng giám mục, linh mục đều không thể đại diện cho Thiên Chúa miễn xá tội cho chúng tôi, tôi vừa nghe xong liền đứng phắt dậy, giận dữ mà nói: “Cái gì? Giám mục và linh mục không thể đại diện cho Thiên Chúa ân xá tội cho chúng ta sao? Việc này sao có thể? Mấy nghìn năm nay, giáo hữu Thiên Chúa Giáo đều nhận định như vậy mà!”
Anh Trình không hề vì sự vô lý của tôi mà tức giận, anh chỉ cười rồi nói: “Người anh em, anh đừng vội, ngày nay chúng ta tin ở Thiên Chúa đều dựa theo lời của Ngài, anh hãy suy nghĩ thật kỹ, ‘giám mục, linh mục có thể thay thế Thiên Chúa ân xá tội cho con người’ lời này có cơ sở kinh thánh hay không? Jêsus từng nói như vậy sao? Đức Thánh Thần từng nói như vậy sao? Vị tiên tri nào, thầy bói, giám mục, linh mục nào có khả năng thay Thiên Chúa ân xá tội cho con người cơ chứ?”
“Sao lại không có cơ sở kinh thánh?” Tôi lấy ra quyển kinh thánh, tự tin dỏng dạc nói: “Phúc âm Mathiêu chương 16: 15-19: ‘Ðức Yêsu nói với họ: “Còn các ngươi, các ngươi nói Ta là ai?” Ðáp lại, Simôn Phêrô nói: “Ngài là Ðức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Ðáp lại Ðức Yêsu nói với ông: “Simôn, Baryôna, ngươi có phúc: vì không phải thịt, máu, đã mạc khải cho ngươi, mà là Cha Ta! Ðấng ngự trên trời! Và Ta, Ta bảo ngươi: ‘Ngươi là Ðá và trên Ðá ấy, Ta sẽ xây Hội Thánh của Ta, và quyền môn âm phủ sẽ không thắng nổi. Ta sẽ trao cho ngươi chìa khóa Nước Trời, và điều gì dưới đất ngươi cầm buộc, thì cũng sẽ bị cầm buộc trên trời, và điều gì dưới đất ngươi tháo cởi, thì cũng sẽ được tháo cởi trên trời’”. Từ những kinh văn này có thể thấy được, Phê-rô là người được Thiên Chúa lựa chọn và sắp xếp, Jêsus đã giao chìa khóa của vương quốc thiên đàng cho Phê-rô, cũng trao quyền xá miễn tội của con người cho ông, còn Hội Thánh Thiên Chúa Giáo ngày nay của chúng ta lại là do các đời đại diện thánh điều khiển, Giáo Hoàng là từ Phê-rô truyền xuống, đến nay đã có 264 vị Giáo Hoàng, Hồng y giáo chủ, Hồng y giám mục, Hồng y linh mục, v.v… họ đều là do Thiên Chúa lựa chọn sắp xếp, giám mục, linh mục đều có quyền miễn xá tội cho con người. Tôi phạm lỗi thì sẽ quỳ trước mặt giám mục và linh mục để xưng tội, họ sẽ đại diện cho Thiên Chúa để miễn tội cho tôi. Chúng ta đã vâng theo điều này gần hai nghìn năm rồi, lẽ nào lại có thể sai hay sao?”
“Những câu kinh thánh anh vừa nói đều là lời của Thiên Chúa khi chọn Phê-rô, Phê-rô quả thật là do đích thân Thiên Chúa lựa chọn sắp xếp, Ngài cũng bảo Phê-rô dẫn dắt Hội Thánh, nhưng Ngài không hề nói rằng quyền lực đã ban cho Phê-rô sẽ được truyền cho Giáo Hoàng. Lúc Jêsus nói lời này vẫn chưa lập Giáo Hoàng, Hồng y giáo chủ, Hồng y giám mục, Hồng y linh mục, những thứ này đều là do con người về sau tự mình định đoạt, không phải do Thiên Chúa tạo ra, Jêsus chưa hề nói những lời như vậy, Đức Thánh Thần chưa nói qua, tiên tri cũng chưa hề dự báo trước. Chúng ta dùng những lời của Thiên Chúa khi chọn Phê-rô, áp lên người tất cả các giám mục và linh mục, cách nói này có hợp lý hay không? Có hợp với tâm nguyện của Thiên Chúa hay không? Nếu không phải ý nguyện của chính Thiên Chúa, vậy chẳng phải là đang xúc phạm tâm tính của Thiên Chúa hay sao?”
Nghe anh Trình thông công như vậy, tôi như nghe thấy tiếng tim mình rơi xuống “lộp bộp”, tôi nghĩ ngợi: Lúc Jêsus nói lời này chỉ có mười hai giáo hữu theo chân Chúa, vốn không hề có giám mục, linh mục nào cả, chẳng lẽ khi Ngài nói trao chìa khóa của thiên quốc cho Phê-rô, ý Ngài không ám chỉ việc cũng trao cho giám mục và linh mục? Song, Thiên Chúa Giáo của chúng ta hai nghìn năm nay đều nói như vậy, sao có thể sai cơ chứ?
Anh Trình thấy tôi không nói gì, liền tiếp tục thông công: “Thật ra, khi Thiên Chúa công tác vào mỗi một thời đại, đều sẽ đích thân làm chứng, sắp xếp người mà Đức Thánh Thần sử dụng. Bên cạnh Phê-rô mà chúng ta nói lúc nãy là đích thân Jêsus lựa chọn sắp xếp, còn có Mê-si-a của Thời đại Cựu Ước cũng là do Thiên Chúa bố trí, trong Xuất Ê-díp-tô ký chương 3: 7-10 Thiên Chúa đã đích thân nói với Mê-si-a, muốn phái Mê-si-a đến lãnh đạo người Y-sơ-ra-ên rời khỏi Ai Cập. Phê-rô và Mê-si-a là người được Thiên Chúa bổ nhiệm, đều có lời của Thiên Chúa làm chứng, nhưng giám mục, linh mục không có lời của Thiên Chúa làm chứng, cũng không có Đức Thánh Thần chứng giám, điều này đã thể hiện rõ là Thiên Chúa không đích thân sắp xếp bổ nhiệm họ, vậy thì chúng ta không thể nói họ là người do Thiên Chúa lựa chọn sắp xếp được.”
Nghe anh Trình thông công xong, tôi chẳng biết nói gì nữa, lòng thầm nghĩ: từ những ghi chép trong kinh thánh có thể thấy, việc Thiên Chúa đã sắp xếp sử dụng Phê-rô và Mê-si-a quả thật có lời của Thiên Chúa làm bằng chứng, chẳng lẽ quan niệm tôi luôn vâng theo là sai hay sao?
“Người anh em, giám mục, linh mục rốt cuộc có phải do Thiên Chúa sắp xếp hay không, chúng ta đọc một đoạn là sẽ càng hiểu thêm ngay.” Lời của anh Trình đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi chỉ kịp thấy anh lấy từ trong túi ra một chiếc máy tính bảng, nghiêm túc đọc dõng dạc: “Công việc được thực hiện bởi người được Đức Chúa Trời sử dụng là để hợp tác với công việc của Đấng Christ hay của Đức Thánh Linh. Người này được Đức Chúa Trời dựng nên giữa con người, để dẫn dắt tất cả những người được Đức Chúa Trời chọn, và người này cũng được Đức Chúa Trời dựng nên để làm công việc hợp tác với con người. Với một người có khả năng thực hiện công việc hợp tác giữa con người như thế, những yêu cầu của Đức Chúa Trời đối với con người và công tác của Đức Thánh Linh phải làm giữa con người có thể được thành toàn nhiều hơn qua họ. Điều này nói một cách khác, chính là: Mục tiêu của Đức Chúa Trời trong việc dùng con người này là để cho tất cả những người theo Đức Chúa Trời có thể hiểu rõ hơn ý muốn của Ngài, và đạt được nhiều hơn những đòi hỏi của Đức Chúa Trời. Vì con người không có khả năng hiểu một cách trực tiếp lời Đức Chúa Trời hay ý muốn của Ngài, cho nên Đức Chúa Trời đã lập nên một người được dùng để thực hiện công việc như thế. Người được Đức Chúa Trời sử dụng này có thể được mô tả như là một phương tiện, mà qua đó Đức Chúa Trời hướng dẫn con người, với tư cách “người phiên dịch” liên lạc giữa Đức Chúa Trời và con người. Do đó, một người như thế khác với những người làm việc trong nhà Đức Chúa Trời hay những người là sứ đồ của Ngài. Giống như họ, người này có thể được gọi là người hầu việc Đức Chúa Trời, nhưng trong thực chất công việc của người đó và bối cảnh được Đức Chúa Trời dùng khác hơn rất nhiều so với những người làm công và các sứ đồ khác. Về mặt thực chất của công việc và bối cảnh được sử dụng, người được Đức Chúa Trời dùng được Ngài lập nên, được Đức Chúa Trời chuẩn bị cho công việc của Ngài và người này phối hợp trong công việc của chính Đức Chúa Trời. Không ai có thể làm thay cho công việc của người này bao giờ – đây là sự phối hợp của con người, không thể thiếu bên cạnh công việc thần thánh. Trong khi đó, công việc được những người làm công hay các sứ đồ khác thực hiện chỉ là truyền đạt và triển khai sự sắp xếp về nhiều phương diện cho các hội thánh trong mỗi giai đoạn, hoặc chỉ là công việc chu cấp sự sống đơn giản để duy trì đời sống hội thánh. Những người làm công và các sứ đồ ấy không được Đức Chúa Trời chỉ định, huống gì là có thể được gọi là người được Đức Thánh Linh sử dụng. Họ được chọn lựa từ trong các hội thánh, và sau khi được rèn tập và được bồi dưỡng một thời gian, những người thích hợp tiếp tục, còn những người không thích hợp bị trả về nơi xuất phát” (“Về việc Đức Chúa Trời sử dụng con người” trong Lời xuất hiện trong xác thịt).
Anh Trình lại tiếp tục thông công: “Từ đoạn này chúng ta có thể thấy được, trong thời gian Thiên Chúa công tác, sẽ có rất nhiều người đến phối hợp với Thiên Chúa, đại khái có thể phân thành hai nhóm người. Một nhóm là những người mà Đức Thánh Thần sử dụng, chính là những người được Thiên Chúa đích thân lựa chọn và sắp xếp. Người được Đức Thánh Thần sử dụng công tác là người mà không ai có thể thay thế được, bởi vì công việc của họ được công tác của Đức Thánh Thần bảo vệ và dẫn dắt, cho nên họ có thể lãnh đạo chúng ta, giúp ta hiểu được tâm nguyện của Thiên Chúa, thực hiện sự bước vào lời của Thiên Chúa. Khi chúng ta đón nhận sự dẫn dắt và chăm tưới của họ, linh hồn sẽ no đủ, cuộc sống cũng sẽ không ngừng phát triển, hơn nữa còn hiểu thêm nhiều lẽ thật, mối quan hệ với Thiên Chúa cũng sẽ ngày càng gần, sự hiểu biết về Thiên Chúa cũng ngày càng nhiều hơn. Nhóm còn lại là chỉ những tín đồ khác, giám mục và linh mục cũng thuộc nhóm này, nhưng họ không thể được gọi là người được Đức Thánh Thần sử dụng, bởi vì họ đa số đều là học tập vài năm ở các viện thần học, hoặc là do cấp trên tuyển chọn đề bạt, những sự thông công mà họ giảng đa số đều là lý luận thần học, kiến thức kinh thánh, không có bao nhiêu sự khai sáng được soi sáng bởi Đức Thánh Thần, chỉ có thể duy trì các công tác đơn giản trong cuộc sống Hội Thánh, so với tính chất và hiệu quả công tác của Môi-se, Phê-rô là không thể nào so sánh được, vì lẽ đó, họ không phải do đích thân Thiên Chúa sắp xếp.”
Lúc này, lòng tôi chợt tỏ tường: Đúng vậy! Giám mục, linh mục không có lời của Thiên Chúa làm chứng, họ đều là người được chọn từ trong Hội Thánh, hoặc là tốt nghiệp từ viện Thần học, sao có thể là do Thiên Chúa sắp xếp được cơ chứ? Nghĩ đến những điều này, tôi liền nói với anh Trình: “Ý của anh là muốn nói giám mục, linh mục tuy rằng có thể lãnh đạo các giáo hữu theo chân Thiên Chúa, nhưng họ đều không phải do Ngài sắp xếp, không thể thay thế Thiên Chúa ân xá tội cho con người”.
Anh Trình nghe xong gật đầu, vui vẻ nói: “Đúng vậy, chỉ có Thiên Chúa mới là thánh khiết, có thể ân xá tội lỗi con người, còn chúng ta mỗi người đều bị Sa-tan làm cho sa ngã, khắp người đều là những tâm tính bại hoại, đầy kiêu ngạo và tự cho mình là đúng, không ai phục ai, ai cũng muốn bản thân là người có tiếng nói mang tính quyết định, những thiên hướng sống sa ngã này đều đại diện cho Sa-tan, sao có thể đại diện cho Thiên Chúa chứ? Chúng ta đọc thêm hai đoạn nữa là sẽ càng hiểu rõ hơn.” Tôi đón lấy chiếc máy tính bảng, thấy trên đó viết rằng: “Một người đứng đầu tôn giáo chỉ đơn thuần là một nhà lãnh đạo, và không thể đứng ngang hàng với Đức Chúa Trời (Đấng Tạo Hóa). Vạn vật đều nằm trong tay của Đấng Tạo Hóa, và cuối cùng, tất cả chúng đều sẽ trở về với bàn tay của Đấng Tạo Hóa. Nhân loại được Đức Chúa Trời tạo nên, và bất kể tôn giáo nào, mọi người sẽ trở về dưới sự thống trị của Đức Chúa Trời – điều này là không thể tránh khỏi. Chỉ có Đức Chúa Trời là Đấng Chí cao giữa vạn vật, và người cai trị cao nhất giữa muôn loài thọ tạo cũng phải trở về dưới sự thống trị của Ngài. Cho dù địa vị của một con người có cao đến đâu, người đó cũng không thể đưa nhân loại đến một đích đến phù hợp, và không ai có thể phân chia vạn vật theo loại. Chính Đức Giê-hô-va đã tạo ra loài người và phân chia từng người theo loại, và khi đến thời điểm kết thúc, Ngài sẽ vẫn tự làm công tác của mình, phân chia vạn vật theo loại – công tác này không thể được thực hiện bởi bất kỳ ai ngoài Đức Chúa Trời” (“Biết ba giai đoạn công tác của Đức Chúa Trời là con đường để biết Đức Chúa Trời” trong Lời xuất hiện trong xác thịt). “Tất cả những hành động và việc làm của Sa-tan đều được thể hiện nơi con người. Ngày nay, tất cả các hành động và việc làm của con người đều là biểu hiện của Sa-tan và vì thế, không thể nào đại diện cho Đức Chúa Trời. Con người là hiện thân của Sa-tan, và tâm tính của con người không thể đại diện cho tâm tính của Đức Chúa Trời. Một số người có tính cách tốt; Đức Chúa Trời có thể làm một số việc thông qua tính cách của những người như vậy, và công việc họ làm được chỉ dẫn bởi Đức Thánh Linh. Mặc dù vậy, tâm tính của họ vẫn không thể đại diện cho Đức Chúa Trời. Công việc Đức Chúa Trời làm trên họ chỉ là làm việc và mở rộng thêm trên những gì đã tồn tại bên trong. Dù là những tiên tri trong các thời đại trước hay những người được Đức Chúa Trời sử dụng, không ai có thể trực tiếp đại diện cho Ngài. … Chỉ có tình yêu thương, nghị lực chịu khổ, sự công chính, quy phục, khiêm nhường và ẩn giấu của Đức Chúa Trời nhập thể mới trực tiếp đại diện cho Đức Chúa Trời. Đó là bởi khi Ngài đến, Ngài đã đến không phải với một bản tính tội lỗi và đến trực tiếp từ Đức Chúa Trời, không bị Sa-tan xử lý. Jêsus chỉ là hình tượng giống xác thịt tội lỗi và không đại diện cho tội lỗi; bởi thế; những hành động, việc làm, và lời nói của Ngài, cho đến thời điểm trước khi Ngài hoàn thành công tác của mình qua việc chịu đóng đinh trên thập tự giá (kể cả giây phút Ngài chịu đóng đinh trên thập tự giá), tất cả đều trực tiếp đại diện cho Đức Chúa Trời. Tấm gương của Jêsus đủ để chứng minh rằng bất cứ ai có bản tính tội lỗi đều không thể đại diện cho Đức Chúa Trời, và rằng tội lỗi của con người đại diện cho Sa-tan. Điều đó có nghĩa là, tội lỗi không đại diện cho Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời vô tội” (“Con người bại hoại không thể đại diện cho Đức Chúa Trời” trong Lời xuất hiện trong xác thịt).
Anh Trình thông công: “Từ hai đoạn thoại này chúng ta có thể thấy, giám mục chỉ là người lãnh đạo chúng ta trong một quãng thời gian, là người sa ngã, vốn không thể đại diện Thiên Chúa, không thể thay Thiên Chúa ân xá tội cho con người, chỉ có Thiên Chúa – chủ của mọi tạo vật mới có thể ân xá tội cho con người. Cũng như Thời đại Tân Ước, Jêsus là Đức Kitô, Ngài không bị Sa-tan làm cho sa ngã, thực chất của Ngài là thánh khiết, nên Ngài có thể thay Thiên Chúa làm công tác chuộc tội. Còn chúng ta, chúng ta đều đã bị Sa-tan làm cho sa ngã, đều sống trong tâm tính sa ngã của xác thịt, sống trong tội lỗi, đầy kiêu ngạo, tự cho là đúng, tự cao, tự đại, cách sống này đại diện cho Sa-tan, người nào nói tâm tính bản thân là đại diện cho Thiên Chúa, thì người đó đang ăn nói ngông cuồng, là đang xúc phạm và báng bổ Thiên Chúa. Vì vậy, chỉ có Đức Kitô nhập thể mới có thể đại diện Thiên Chúa, vì Đức Kitô không có tội lỗi, ngược lại, chỉ cần là người mang tội đều không thể thay Thiên Chúa, nên chỉ có Đức Kitô mới có thể làm công tác miễn xá tội, giám mục, linh mục không thể miễn tội lỗi cho con người.”
Nghe anh Trình thông công xong, tôi không kìm được nhớ đến khoảng thời gian trước khi công việc trong Hội Thánh tương đối bận rộn, mọi người liền mời linh mục từ hội thánh gần đó đến giúp đỡ Hội Thánh chúng tôi, ai ngờ khi linh mục của hội thánh chúng tôi khi biết được, không những không cảm kích, ngược lại còn đuổi linh mục kia đi, nói là các linh mục từ bên ngoài đang chiếm lấy hội thánh của ông ấy. Linh mục kia cũng không yếu đuối, muốn lấy số tiền mà các giáo hữu quyên góp cho lần xưng tội và tiến hành lễ thánh lần này đi, vì vậy mà hai vị linh mục đã cãi nhau một trận ra trò. Việc làm của hai linh mục này chẳng phải là đang tranh giành bục giảng hay sao? Không phải đều là muốn bản thân là người nắm quyền quyết định hay sao? Xem ra linh mục cũng không thoát khỏi được tội lỗi, cũng có tâm tính Sa-tan trong người, vậy họ làm sao có thể đại diện cho Thiên Chúa chứ? Đây quả là đang báng bổ Thiên Chúa mà! Xem ra quan niệm mà tôi vâng theo quả thật không vững.
Tôi ngại ngùng nói: “Anh Trình, từ mối thông công hôm nay, tôi đã ngộ ra rằng giám mục, linh mục không phải do Thiên Chúa lựa chọn sắp xếp, họ cũng là những người đã bị Sa-tan làm cho sa ngã, bản thân họ đều có tội, vì chút chuyện nhỏ mà tranh chấp, thậm chí còn tranh đoạt bục giảng, phạm lỗi xong còn tìm các linh mục khác nhờ rửa tội giúp, làm sao có thể thay thế Thiên Chúa ân xá tội cho chúng ta cơ chứ? Chỉ có Đức Kitô mới có thể thay mặt Thiên Chúa ân xá tội thôi!”
Anh Trình thông công: “Cảm ơn Thiên Chúa, thật tốt khi anh có thể nghe hiểu được!”
Tôi mừng rỡ nói: “Cảm ơn Thiên Chúa!”