Sự khai sáng từ sự ăn năn của Đa-vít

Đa-vít, một vị vua rất được người dân Ítraen kính trọng và ủng hộ.

Mỗi khi nhắc đến Vua Đa-vít, tôi sẽ nghĩ ngay đến khi ông nhờ vào quyền năng của Gia vê Thiên Chúa dùng trành ném đá đánh chết gã khổng lồ Gô-li-át khi ông còn là một thiếu niên, và sau đó ông ra chiến trường với những chiến công anh dũng và những việc làm anh dũng khác, nhưng Kinh thánh cũng ghi lại rằng khi Đa-vít làm vua của Ítraen, ông đã giết U-ri-gia và chiếm vợ của U-ri- gia là Bát-Sê-ba. Sau đó, sự công chính của Thiên Chúa đến với ông, và Thiên Chúa phán với Đa-vít qua miệng của nhà tiên tri Na-than: “Ấy vậy, gươm sẽ không bao giờ ngừng chém người nhà của ngươi, bởi vì ngươi đã khinh dể Ta và cướp vợ của U-ri-gia, người Khết, làm vợ ngươi.(2 Sa-mu-el 12:10). Vua Đa-vít đã phạm tội, và Thiên Chúa cũng đã trừng phạt ông, nhưng tại sao Thiên Chúa vẫn yêu thích ông và nói rằng ông là người hợp với ý muốn của Thiên Chúa? Tôi cảm thấy rất khó hiểu, để hiểu được câu hỏi này, tôi đã cầu nguyện với Thiên Chúa nhiều lần và tìm kiếm nhiều đoạn Kinh Thánh, với hy vọng có thể tìm được câu trả lời.

Vua Đa-vít thật sự hướng đến Thiên Chúa ăn năn

Một lần khi mở Kinh thánh ra xem, tôi nhìn thấy trong Kinh thánh có ghi chép về việc vua Đa-vít sau khi phạm tội cầu nguyện trước Thiên Chúa nói: “Lạy Ðức Gia-vê, xin hãy trở lại, giải cứu linh hồn tôi; Hãy cứu tôi vì lòng nhơn từ Ngài. … Mỗi đêm tôi làm trôi giường tôi, Dầm nó với nước mắt” (Thánh Vịnh 6:4-6). Vua Đa-vít vô cùng hối hận về tội lỗi mình đã gây ra. Ông ăn năn và xưng tội trước mặt Thiên Chúa mỗi ngày, kiêng ăn và cầu nguyện, cầu xin lòng thương xót của Thiên Chúa, lời cầu nguyện của ông “Mỗi đêm tôi làm trôi giường tôi, Dầm nó với nước mắt”, thể hiển ra sự hối hận của ông và mức độ căm ghét chính mình.

Trong Kinh Thánh còn ghi chép rằng: “Vua Ða-vít đã già nua, tuổi tác; áo mặc bao nhiêu cũng không đủ ấm. Các bề tôi của vua mới thưa vua rằng: "Xin được tìm cho đức vua, chúa thượng của hạ thần một cô trinh nữ, để nàng túc trực bên ngài và săn sóc cho ngài; có nàng nằm trong lòng ngài, ngài sẽ cảm thấy ấm." Vậy họ đã tìm khắp nơi trong toàn cõi Ítraen để kiếm một thiếu nữ trẻ đẹp, và họ đã gặp cô A-vi-sác, người Su-nêm. Họ dẫn nàng vào chầu vua. Ðó là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp; thế là nàng trở thành người săn sóc và hầu hạ vua; nhưng vua vẫn để nàng trinh nguyên.” (1 Các Vua 1:1-4). Khi vua Đa-vít ở tuổi xế chiều, ông không thể ngủ được ấm áp, những người hầu của ông đã sắp xếp để ông sưởi ấm với một trinh nữ cực kỳ xinh đẹp, nhưng Vua Đa-vít không đến gần nàng. Điều này cho thấy sau khi Đa-vít nhận ra sự vi phạm của mình, ông đã hoàn toàn ăn năn và thay đổi. Đa-vít không phải là một người dân Ítraen bình thường, mà ông là vua của Ítraen, có địa vị và quyền lực nhưng chỉ phạm tội tà dâm một lần trong đời, với thân phận và địa vị của mình thì không dễ làm được điều này. Điều này cho thấy vua Đa-vít có lòng kính sợ Thiên Chúa, ông không dám coi thường lời Thiên Chúa và làm những điều xúc phạm đến tâm tính của Thiên Chúa, chứ đừng nói đến việc sỉ nhục danh Thiên Chúa. Có thể thấy qua thái độ của Vua Đa-vít đối với vi phạm của mình và mức độ ăn năn của ông rằng việc Đa-vít tà dâm chỉ là một hành vi phạm tội nhất thời, nhưng về thực chất ông là một người tốt, từ xưa đến nay, có thể nói là không có vị vua nào trên thế giới vào thời điểm này hơn Đa-vít.

Vua Đa-Vít xây dựng đền thờ

Trên Kinh thánh có ghi chép: Vua Ða-vít nói với toàn thể đại hội: "Sa-lô-môn con ta, người độc nhất được Thiên Chúa chọn, hãy còn trẻ người non dạ, mà công việc thì lớn lao, vì ngôi nhà không phải dành cho một người phàm nào, nhưng là để dâng kính Ðức Chúa là Thiên Chúa. Vì thế ta đã hết sức chuẩn bị cho Nhà Thiên Chúa của ta có vàng để làm các đồ phải bằng vàng, bạc để làm các đồ phải bằng bạc, đồng để làm các đồ phải bằng đồng, sắt để làm các đồ phải bằng sắt, gỗ để làm các đồ phải bằng gỗ, mã não và ngọc quý, vân thạch nhiều màu sắc, với đủ loại đá quý và rất nhiều cẩm thạch. Hơn nữa, vì mộ mến Nhà Thiên Chúa của ta, ngoài những gì ta đã chuẩn bị sẵn cho thánh điện, ta dâng hiến cho Nhà Thiên Chúa số vàng bạc của riêng ta… Vua Ða-vít chúc tụng Ðức Chúa trước mặt toàn thể đại hội, vua nói: "Lạy Chúa, là Thiên Chúa Ít-ra-en tổ phụ chúng con, xin dâng lên Ngài lời chúc tụng từ muôn thuở đến muôn ngàn đời.” (1 Sử Biên Niên 29:1-3, 10). “Vì sự sốt sắng về đền Chúa tiêu nuốt tôi, Sự sỉ nhục của kẻ sỉ nhục Chúa đã đổ trên tôi” (Thánh Vịnh 69:9).

Trong thời kỳ luật pháp, công việc của Thiên Chúa trên đất là làm cho mọi người đến với Thiên Chúa và thờ phượng Thiên Chúa. Chỉ có Vua Đa-vít là hiểu ý muốn của Thiên Chúa nhất và quan tâm ý muốn của Thiên Chúa nhất. Ước nguyện của đời ông là xây dựng một đền thờ cho Gia-vê Thiên Chúa, để dân chúng đến thờ phượng Thiên Chúa, không còn phạm tội chống đối Thiên Chúa và không còn thờ phượng Sa-tan, thần tượng. Vua Đa-vít có tấm lòng kính sợ và yêu mến Thiên Chúa, là người quan tâm ý muốn của Thiên Chúa, có thể ứng xử khẩn cấp những điều mà Thiên Chúa cảm thấy là cấp bách, suy nghĩ về điều Thiên Chúa nghĩ, và thật sự phải trả giá, hiến dâng cả đời mình cho Thiên Chúa. Cho dù Đa-vít đang ở trên chiến trường hay làm việc cho dân Ítraen, mục tiêu của ông là xây dựng một đền thờ để danh Thiên Chúa và ý muốn Thiên Chúa được rao truyền trên đất. Mặc dù Vua Đa-vít bởi đổ quá nhiều máu của con người, không thể xây dựng một đền thờ cho danh Thiên Chúa, mà là do con trai ông là Sa-lô-môn xây đền thờ cho Thiên Chúa (Tham khảo 1 Sử Biên Niên 22: 7-9), nhưng Đa-vít có thể tuân theo sự sắp đặt của Thiên Chúa, không có chút nói lý, đối kháng, và vẫn hết lòng chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho việc xây dựng đền thờ. Giống như Vua Đa-vít, là người quan tâm đến ý muốn của Thiên Chúa và có vị trí của Thiên Chúa trong lòng, Thiên Chúa có thể không yêu thích không? Giống như một đứa trẻ hiểu chuyện, nó thấy cha mẹ làm việc quá vất vả, nó tự hỏi: “Mình có thể làm gì cho bố mẹ, để bớt gánh nặng cho bố mẹ đây?” Nó nảy ra ý tưởng đó và bắt đầu làm những gì có thể. Khi cha mẹ thấy con cái quan tâm đến mình và tự gánh vác gánh nặng, họ sẽ cảm thấy đặc biệt an ủi trong lòng. Tương tự như vậy, mỗi bước công tác của Thiên Chúa cũng hy vọng chúng ta có thể quan tâm ý muốn của Thiên Chúa, chịu sự giao phó của Thiên Chúa, dâng hiến tất cả những gì chúng ta có cho công tác Thiên Chúa, và dâng cả con người mình để làm theo ý muốn Thiên Chúa, và Vua Đa-vít là một người như vậy.

Cảm tạ Chúa! Qua sự suy ngẫm và tìm cầu như vậy, tôi đã hiểu biết được một chút về việc tại sao Đa-vít là người hợp với ý muốn của Thiên Chúa rồi, vua Đa-vít có thể thành tâm ăn năn sau khi phạm tội, và không bao giờ tái phạm cùng tội trong đời mình. Về phần tôi, tôi tin Chúa nhiều năm và thường sống trong tội lỗi: Bên ngoài, tôi làm việc và giảng đạo, nhưng trên thực tế, tôi theo đuổi danh vọng và địa vị dưới danh nghĩa chăn dắt anh chị em, để đồng sự, anh chị em sẽ đánh giá cao và ngưỡng vọng; khi thảo luận công việc trong hội thánh tôi luôn mong muốn họ chấp nhận quan điểm của mình, nếu họ không chấp nhận thì tôi sẽ bộc lộ khí huyết, tranh cãi với đồng sự, không đạt được đồng tâm hợp ý; nhiều khi còn nói dối, lừa gạt vì lợi ích của xác thịt mình. Sau đó, mặc dù tôi đã cầu nguyện với Chúa rằng tôi sẽ sẵn lòng ăn năn, nhưng khi tôi gặp phải một hoàn cảnh tương tự, tôi vẫn phạm tội trong vô thức và phản nghịch Thiên Chúa, sống trong vòng luẩn quẩn của phạm tội xưng tội không thể tự mình thoát khỏi. Tôi thấy sự ăn năn của tôi chỉ bằng môi miệng chứ không phải như vua Đa-vít, đó là vì có lòng kính sợ và sợ hãi với Thiên Chúa, từ tận đáy lòng thật sự căm ghét bản thân, dùng thực tế của chính mình sống ra để chứng minh cho sự ăn năn của chính mình. Chúng ta phải noi theo vua Đa-vít, có lòng kính sợ Thiên Chúa, và nhất định phải xem trọng sự vi phạm của bản thân, chú trọng tìm cầu lẽ thật, ăn năn thay đổi, dùng thực tế sống ra của mình để vinh hiển Thiên Chúa, làm chứng cho Thiên Chúa, đồng thời cũng quan tâm ý muốn của Thiên Chúa giống Đa-vít, loan truyền Tin Mừng của Thiên Chúa, và đem nhiều người đến trước mặt Thiên Chúa hơn nữa.

Ngoài ra, tôi cũng đã hiểu được, Thiên Chúa đo lường và đánh giá một người là xem thực chất của người đó có phải người tốt hay không, có phải là người có vi phạm thì có thể thật sự hối lỗi, ăn năn thực sự, đối với Thiên Chúa có thể có sự quan tâm, có tình yêu thương không; còn tôi đo lường có phải một người tốt hay không, không phải căn cứ theo thực chất của họ, mà chỉ là xem bên ngoài họ có phạm tội hay không, nếu không đánh người, mắng người, mà còn có thể thường xuyên bố thí và cứu tế người khác, thì chính là người tốt, chỉ cần có một lần vi phạm thì là người không có nhân tính tốt. Thấy mình đo lường, đánh giá con người không có lẽ thật, không có nguyên tắc, bất luận bối cảnh gì, cũng bất luận người vi phạm có thật sự ăn năn hay không, thì một gậy đánh chết, định quy người này không phải là người mà Thiên Chúa yêu thích. Thấy quan điểm nhìn sự việc của bản thân quá sai lệch rồi! Thiên Chúa yêu thích người nào và chán ghét người nào thì đều có ý muốn của Thiên Chúa bên trong. Sau này, có gặp phải chuyện như vậy nữa, thì tôi phải có tấm lòng kính sợ Thiên Chúa, tìm cầu ý muốn Thiên Chúa nhiều hơn, hiểu được yêu cầu của Thiên Chúa đối với chúng ta, hướng đến yêu cầu của Thiên Chúa mà nỗ lực theo đuổi!

Cảm tạ Thiên Chúa đã mặc khải và dẫn dắt! Tất cả sự vinh hiển đều thuộc về Thiên Chúa! A-men!

Thảm họa ngày càng lớn, mang đến lời cảnh bảo nào cho chúng ta? Làm sao mới được Thiên Chúa che chở trong thảm họa?